Bài viết mới Bài viết nổi bật Câu chuyện nước hoa Dành cho bạn Góc Review
Gucci Memorie – Mùi Hương Của Ký Ức
28/08/2020
Có 2 người đi theo bạn suốt cả cuộc đời – Người thứ nhất là người làm bạn hạnh phúc nhất, khiến bạn vô thức mỉm cười chỉ vì những câu chuyện rất đỗi đời thường. Người thứ 2 là người làm bạn khóc, khóc vì những lưng chừng, dang dở, vì những đoạn tình muốn trở nên trọn vẹn nhưng lại lỡ khuyết giữa chừng.
Tôi yêu những thứ đi liền với quá khứ, tôi yêu hương thơm thoang thoảng của hoa cúc, hoa nhài, yêu luôn cả vị ngọt của Vani. Tôi nhận ra có một thứ rất giống với cảm xúc của tôi, đó là cách mà Gucci Mémoire gói ghém dĩ vãng, hương thơm bình dị đời thường chứa đựng một phần kỷ niệm, nhắc nhớ tôi về những khoảng khắc đáng nhớ trong đời.
Có thể nếp gấp của thời gian sẽ “xếp” lại những nụ cười hân hoan nhất, hoặc đôi khi che lấp đi những hối tiếc đã từng. Tôi nhận ra 2 con người mà tôi đề cập hoá ra cũng sẽ trở thành một phần của xưa cũ được gọi tắt là ký ức.
Tôi thấy thương quá khứ, thương những gì mà nó từng mang lại cho cảm xúc, thương vì cách chúng ta thường chọn lãng quên đi chúng. Tôi thấy đáng để trân quý những thứ đơn giản và âm thầm mà thời gian cho ta cơ hội để trải qua.
Cũng giống như việc tôi thích ngắm những cánh hoa cúc trắng, mộc mạc, tinh khôi, chứa đựng dư vị hoài cổ. Dường như không ai phủ nhận được rằng, cúc trắng mang một sự bình yên đến lạ. Vâng, nét cổ điển trong cúc trắng mang vẻ đẹp của quá khứ – thứ mà bạn có thể nhớ về khi muốn, không phải đối mặt, không cần miễn cưỡng vì nó vốn dĩ đã qua.
Bạn có thích nhâm nhi một tách trà nhài trong một ngày mưa rả rích? Tôi luôn thèm cảm giác ấy, đã có rất nhiều câu chuyện đẹp trong những ngày mưa, cùng một ai đó đan tay qua tách trà để sưởi ấm, để thưởng thức hương thơm quyến rũ và tận hưởng phút giây lãng mạn nhất trên đời. Những câu chuyện đã từng huyên thuyên bên làn khói, theo thời gian cứ mỏng dần, rồi lẫn vào khoảng không. Có thể với nhiều người kỷ niệm là làn khói, rồi sẽ tan đi; với số ít còn lại kỷ niệm là hương thơm có chứa chất gây nghiện, cứ thích được nếm lại và cảm nhận thêm nhiều lần nữa.
Nếu người ta thường cho rằng những câu chuyện cũ, con người cũ là thứ vốn không nên xuất hiện trong hiện tại, hình dung một cách cụ thể, đó là thứ cần được bỏ vào chiếc lọ rồi ném đi thật xa, thì với tôi, nó ngọt ngào như hương Vani được cuộn lại thành thỏi kẹo ngọt khiến tôi cứ muốn giữ mãi bên mình.
Như thể Gucci Mémoire nắm bắt được hết thảy những tâm trạng mà chúng ta cố gắng giấu vào lòng, để chẳng ai có thể ngừng nhớ, ngừng xao động khi chạm phải mùi hương.