Lazy Sunday Morning – Mùi hương của sự tự do

Cho đến ngày hôm nay, em nhận ra thứ duy nhất mình dành cả đời tìm kiếm chính là sự bình yên.

Khi việc ngồi trên những con xe bốn bánh không còn làm em thích thú, qua tấm cửa đóng kín, em còn chẳng được nghe tiếng cô hàng rong rêu rao, chẳng được nghe tiếng còi xe tin tin quen thuộc dù ngày thường em chả thích là mấy. Vì thế, đệm ghế có êm đến đâu cũng sẽ khiến em cựa quậy không yên.

Em cũng thôi háo hức với những bữa tối sang trọng nơi em phải nhu mì, ép mình thành thục lễ nghi trong từng cái ly, cái nĩa. Những chiếc váy bó sát làm em khó thở, đôi ba lần bôi son trát phấn chỉ làm em thấy mình nhạt nhòa đi, mặc cho đèn chùm có liên tục hắt vào em những vệt sáng vàng chói.

Thế nên em yêu biết bao những lúc được quần bò, áo phông, được ngắm mình trong gương với những gì mộc mạc, thoải mái nhất. Em cũng yêu biết bao những ngày Chủ nhật được lười biếng vùi mình dưới lớp chăn mền, tay ôm mèo, tay ôm sách, thỉnh thoảng lại đưa mắt ngắm mấy chậu cây nhỏ ngoài bậu cửa. Khi nào chán lại bon bon trên con Cub cũ, gió thổi xoăn tít lấy mái tóc buông xõa. Được là nguyên bản của chính mình, cuộc sống bỗng trở nên dễ chịu biết bao.

Em muốn mình như Xạ hương trong nước hoa, trần trụi và bộc bạch. Hay được tựa Hoa hồng trong từng tông vị, thư thái và tự do. Và ẩn mình vào Ăng-đê-hít miên man và trong trẻo.

Ở Lazy Sunday Morning, em cuối cùng cũng tìm thấy mình, tìm thấy sự an yên khao khát bấy lâu nay.

Lazy-Sunday-Morning2.jpg

Viết bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *